Bỗng dưng khi đặt ra câu hỏi này, tâm trạng tôi trở nên bấn loạn, mọi thứ xung quanh như 1 mớ hổ hốn, chẳng có gì tụ rõ hình hài. Tôi không biết mình là ai, và tôi sẽ là gì trong cuộc đời tôi, và trong cuộc đời người khác.
Có đôi lúc, tôi không hiểu vì sao mình vẫn sống, vẫn có thể yêu thương mọi thứ trên đời, từ những cành cây ngọn cỏ. ..................
Có đôi lúc, tôi không hiểu vì sao mình vẫn sống, vẫn có thể yêu thương mọi thứ trên đời, từ những cành cây ngọn cỏ. ..................
Thật ngớ ngẩn. Mình ghét cái sự vô nghĩa và cô đơn này. Nhưng mình lại không muốn thay đổi nó.
Mình cũng không hiểu nổi mình, thì ai hiểu nổi mình ?
Tại sao mình không thể đơn giản nắm tay 1 ai đó đi trên đường?
Hay hồn nhiên ngồi ăn bánh bên 1 trạm xe bus ?
Tại sao lòng mình cứ luôn nặng triễu ?
Tại sao mình cứ phải vu vơ buồn vì những điều vu vơ ?
Tại sao mình luôn hy vọng vào những thứ chỉ là ảo ảnh và cứ cố tìm nó ?
Và tại sao đêm nay mình lại ngồi viết ra những dòng không đầu không cuối này ?
......
Cuộc sống vẫn trôi với nhịp hối hả của nó. mình vẫn là mình. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình hiểu được những điều đó là tại sao ....
Và tới lúc này, mình cũng chẳng muốn biết về những điều đó nữa. Mình sẽ ngồi lại giữa thênh thang của cuộc đời này, uống ly cafe và rít từng hơi thuốc đắng cay cả mùi vị và đón những ngày tiếp theo của cuộc sống ......
_____Gia Bảo_____
19/04
19/04
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã ghé thăm blog của mình !!! ^_^