Hãy nhớ rằng cuộc sống những va chạm và những đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có. Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai.

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Tôi Thích Mưa

Khác với ánh nắng rực rỡ, chói chang nhưng gay gắt. Mưa có vẻ lặng lẽ, âm thầm và lại mang một điều gì đó rất bí ẩn. Ngày nào cũng thấy có ánh nắng, nhưng mưa thì bất chợt đến rồi lặng lẽ đi. Có ai ngăn cản được đâu!
Tôi muốn được như Mưa vì nó tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc , không buồn, không ghét, không vui, không yêu, không nhớ, không khổ đau....Chỉ thoáng qua, rơi xuống...vỡ tan . Nhẹ nhàng....là Mưa. Vô tình....là mưa. Lạnh lùng, lạnh lẽo, lặng lẽ........cũng là Mưa.


Không hiểu sao tôi lại có cảm xúc đặc biệt với Mưa như thế? Cái lý do cố hữu khiến người ta yêu mưa là vì tâm hồn họ quá ướt át hay vì trái tim của họ quá cằn cỗi, tấm lòng họ sợ phải nứt nẻ theo cái gay gắt quắt quay của cuộc sống thường ngày? Nhưng rồi tôi nhận ra Mưa lãng mạn lắm! Nhất là đối với một người hay mơ mộng như tôi.
Vắng mưa lâu đến vậy tôi mới nhận ra rằng: mình càng nhớ mưa hơn… Không có những ngày dài đầy nắng, làm sao biết giá trị của một cơn mưa… Nhưng cơn mưa nào rồi cũng ngừng rơi. Mưa bất chợt khi trong lòng trống rỗng. Có những cơn mưa khiến nỗi buồn chợt thoáng qua. Tất nhiên cũng có những cơn mưa khiến người ta phải chịu cơn giá lạnh. Lạnh không phải vì gió. Mà lạnh vì chẳng có hơi ấm trong lòng.
Ngồi dưới mưa, mưa mang đến mùi hương, mang hơi nước, mang chút bụi đường. Dập dờn hoa dại trong mưa. Tôi hỏi mưa: Bao nhiêu cho đủ để mưa rũ bỏ hết những phiền muội này? Một lần hay ngắt quãng? Lặng im…Lộp độp…Cứ thế mưa lặng thinh và thầm kín. Không ai thương xót cơn mưa, chẳng một tâm hồn ngó ngàng đến nỗi đau mà mưa phải chịu. Mưa an ủi, vỗ về tôi, còn tôi như một đứa trẻ ngoan ngoãn để mưa ôm vào. Nhớ lại quá khứ và bỗng nhận ra, chỉ cần được yêu mưa là biết mình đã lớn. Một lần nào đó đứng dưới mưa, sẽ thấy rằng mình có mưa và có cả một miền ký ức...

Mưa có đi thì vẫn sẽ trở về, mưa về mang đến cái lạnh run run. Tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận mưa. Nhưng…mưa mùa này mang gì về thế nhỉ? Quen quá! Trái tim tôi dường như thắt lại. Chợt nhận ra quá khứ đã ùa về. Hình như là…tất cả đều chờ mưa…


Mưa vẫn cứ rơi từng cơn, sau đó lại biến mất như một bí ẩn không ai có thể khám phá ra. Rồi bất chợt tôi nhớ lại câu nói "Sau cơn mưa trời lại sáng". Mưa như dòng thời gian nhìn tôi lớn lên, trưởng thành. Mưa giúp cho những cây non thêm sức sống, đâm chồi nảy lộc nhưng lẽ tất nhiên nó cũng làm chai sạn đi những cây cổ thụ. Rồi cây non đó cứ thế mà vươn cao, vươn xa đến nơi có ánh nắng mặt trời, đến cái khoảng trời rộng trong xanh kia. 

Gia Bảo 23/4/2014
Hmmm ở đây mình nhắc các bạn là khi không có dấu "." mà mình sử dụng "Mưa" có nghĩa là mình đang nhân hóa đi "mưa" nghĩa là mình coi nó như một cong người nhé.. Đừng nói mình viết sai chính tả ^-^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã ghé thăm blog của mình !!! ^_^